Khi bác sĩ là bệnh nhân (BS Phan Văn Hoàng)

khi bac si la benh nhan

Tác giả: ThS.BS. Phan Văn Hoàng – Bệnh viện Bình Dân TP.HCM

Một ngày như bình thương, khám một bệnh nhân cũng như bình thường. Bệnh nhân là một ông già khoảng gần 80 tuổi vào bệnh viện vì tiểu máu, không có gì đặc biệt. Khám xong, làm hồ sơ bệnh án cho thuốc vào hồ sơ, bỗng nhiên thấy ông già tự nhiên ngồi dậy nhìn về phía bác sĩ:

– Bác sĩ lại đây tôi hỏi chút việc đi!

Tự nhiên có cảm giác đây không phải là một bệnh nhân bình thường, ông nói tiếp:

– Tôi trước đây là một bác sĩ ở…., gần 50 năm trong nghề, giờ tôi đã về hưu. Tôi muốn hỏi bệnh tình của tôi ra sao cho tôi biết cái hướng điều trị đi.

Mình, một bác sĩ trẻ, cứ cho là vậy, hơn 40 tuổi rồi nhưng thật sự quá trẻ so với một đồng nghiệp già bây giờ là bệnh nhân. Ông bệnh nhân kể ngày xưa khoảng hơn mười năm về trước ông được các bác sĩ trong bệnh viện BD mổ cho ổng, những người ngang lứa với ông, nhưng bây giờ tất cả đã về hưu. Chắc hồi xưa, khi ông bị bệnh, lúc đó có những bạn bè, người thân còn làm trong bệnh viện này, ông ấy chắc đã nhận được sự ưu ái, ân cần từ bạn bè của ổng. Nhưng lúc này đây, không ai biết ổng là ai, ông ấy chỉ là một ông già bị bệnh tiểu máu, một bệnh nhân bình thường như ban đầu mình nghĩ.

Biết ông bệnh nhân cũng là bác sĩ khi đã tiếp xúc rồi, chợt giật mình trộm nghĩ: “Hồi nãy mình có nói, có khám điều gì sai không? Ông ấy chắc sẽ biết sẽ đánh giá được” Sợ nhất là ông ấy sẽ nghĩ, các bác sĩ trẻ bây giờ tệ quá, không giống như thế hệ xưa, y đức xuống cấp rồi, chuyên môn đi xuống rồi. Cũng may là không phải vậy, hy vọng là thế!

Trong thâm ý ông muốn tìm lại những hình ảnh xưa, những vị đã mổ cho ông ngày xưa nhưng nào có được, ông kể nhiều lắm chuyện ngày ấy. Giờ đây ông cần một lời giải thích bệnh tình của mình từ một đồng nghiệp trẻ hơn, sự trẻ hơn có thể tính bằng một thế hệ.

Chợt nghĩ rằng:

Rồi cũng sẽ có một ngày, mình cũng sẽ là bệnh nhân, mình sẽ vào bệnh viện mà chẳng ai nhận ra mình là bác sĩ nữa, mình sẽ nằm viện, nằm cái giường cũng giống như những bệnh nhân khác, như một người bình thường.

Khi chúng ta là bác sĩ, chúng ta mắc bệnh, chúng ta luôn nghĩ rằng sẽ vào một bệnh viện nào đó có bạn bè thân quen, nơi đó mọi người sẽ cư xử với ta như một đồng nghiệp. Chắc chắn chúng ta sẽ có những sự ưu tiên nào đó, những điều dưỡng hộ lý nếu có cộc cằn với bệnh nhân sẽ chừa ta ra.

Ít khi nào chúng ta nghĩ, khi bác sĩ thành bệnh nhân, chúng ta cũng chỉ là…bệnh nhân bình thường, không một sự ưu ái nào từ phía đồng nghiệp hay bệnh viện vì chẳng ai nhận ra ta nữa. Chúng ta, những người bác sĩ đang là bệnh nhân, sẽ “nếm mùi” những mặt trái của ngành y tế lúc đó chắc sẽ buồn tủi lắm, nó như thế nào nhỉ?

Sợ nhất là, khi bác sĩ mà thành bệnh nhân, lúc đó mọi người sẽ nói, sẽ xầm xì với nhau: “Ông bác sĩ này, lúc trước khi còn đương thời hay hống hách với bệnh nhân, bây giờ trời trả báo, luật nhân-quả, ổng bây giờ như thế này là phải rồi”.

Rồi sẽ có một ngày, bác sĩ cũng thành bệnh nhân, điều đó chắc chắn rồi!

BS. Phan Văn Hoàng

Tải thêm Blog Y khoa

Check Also

Hội chứng sinh viên Y khoa

Hội chứng sinh viên y khoa (Medical Students' Disease), Second Year Syndrome (hội chứng nă…